1

About Sĩ Phú

On The News

Album Collections

Memories

Special Events

Chiều Sĩ Phú

Đêm Ra Mắt CD

Những Gì Anh Hát

Thư Độc Giả

Hồi Ký: Biết Bao Giờ Nguôi

Contact Us

 

 

Mục Lục       Tiếp



Tình cờ tôi được đọc một quảng cáo trên báo Người Việt về một tác phẩm viết về Sĩ Phú với tựa đề và được biết cô Ngọc Lan, người bạn tri kỷ cuối đời của nam danh ca Sĩ Phú có hạnh nguyện dùng tiền bán sách để giúp vào quỹ từ thiện của Sĩ Phú Foundation để cô có phương tiện giúp các nạn nhân bị lũ lụt tại Việt Nam và nạn nhân New York, nên tôi mua giúp cô một quyển. Thế là hôm sau, ngày Chủ Nhật, quyển sách đã được âm thầm đặt trong thùng thơ nhà tôi như lời cô đã hứa.

Cầm quyển sách trong tay, tôi thật không ngờ sao mà nó đẹp như thế. Đẹp từ trang giấy láng trắng tinh đến bìa sách với hình Sĩ Phú đứng bên cây đàn và một phong cảnh rất "thu vàng" ở phía sau. Tôi tự nói: "À, đây là Cây Đàn Bỏ Quên vào một ngày Thu Quyến Rũ đây chăng"?

Mở từng trang giấy một cách trịnh trọng như sợ sẽ làm gãy làm nhàu đi một vật gì thật đáng quý, tôi đã đi lần vào những trang giấy đầu của tập hồi ký. Tôi đọc được những lời yêu thương của Ngọc Lan dành cho Sĩ Phú, một cái gì rất riêng tư của cô, nhưng là những gì chân thành nhất mà cô muốn gửi đến chúng ta để từ đó, chúng ta có thể biết được Sĩ Phú là ai, đã sống và chết như thế nào? Thú thật tôi không khỏi xúc động tột cùng và bỗng dưng, mắt tôi nhòa đi, nhưng phải cố nén lại vì không muốn những giọt nước mắt của tôi làm hư mất những trang giấy quý báu này. Thế là tôi cứ mải miết đọc từ trang này qua trang khác cho đến trang cuối cùng. Dường như vẫn chưa thấy đủ, tôi lại tiếp tục mở quyển sách ra, đọc lại những gì Ngọc Lan đã viết về Sĩ Phú.

Với ngòi bút rất chân thật, cô cho biết những gì đã hứa cùng Sĩ Phú: một tập hồi ký rất trung thực về anh. Vả lại anh cũng đã từng nói: "Sự thực thì lúc nào cũng là sự thực, không ai có thể che đậy nó, sớm muộn gì người ta cũng biết". Quả thực Sĩ Phú đã sống những gì anh nói.

Điều này đã được Ngọc Lan tỉ mỉ ghi lại cho chúng ta biết rất nhẹ nhàng và rất thật thà, có nhiều lúc cô đã không ngần ngại nói một vài điều quá thật thà là khác. Ở điểm này, cô cũng đã xin phép độc giả vì cô muốn những gì cô viết phải là sự thực. Ngọc Lan cũng không ngần ngại đưa ra thắc mắc của cô mà cũng là thắc mắc của đại đa số là "Các anh Không Quân hào hoa, phong nhã và ăn chơi ghê lắm". Nhưng thật không ngờ là Sĩ Phú đã trả lời những thắc mắc đó bằng những lời nói chân tình là anh không thuộc những thành phần đó, mà trái lại là đằng khác. Là một thanh niên lớn lên trong thời tao loạn của đất nước, anh đã tình nguyện gia nhập vào quân đội với ý nguyện phục vụ. Qua quyển hồi ký này, chúng ta đã thấy được hình ảnh rất hào hùng của một Sĩ quan Không Quân cũng như hình ảnh lãng mạn của "Một chàng phiêu lãng ôm đàn hát giữa trời" để tô thắm cho cuộc đời của chúng ta.

Trả lời cho những thắc mắc của Ngọc Lan, anh đã từng nói: "Anh không phải là một người thả mồi bắt bóng. Anh là một người đàn ông sống rất mực thước, sống với khuôn khổ. Anh yêu một cuộc sống đạo hạnh, giản dị và dung hòa. Anh yêu một mái ấm gia đình có một bếp lửa hồng thơm mùi gạo dẻo với người mình yêu". Chao ôi là đẹp, cái đẹp nhẹ nhàng và trong sáng biết là dường nào và cái mơ ước của anh sao mà giản dị và bình thường quá đi thôi. Những gì anh có cũng là những gì anh đã bị đánh mất và rất thản nhiên chấp nhận số phận.

May mắn thay, định mệnh đã dun dủi cho anh gặp được một người mà anh gọi là một người bạn đồng hành. Ngọc Lan đã đến đúng lúc anh cô đơn nhất và không còn gì để cống hiến cho đời, cho nàng. Nàng đã đến để săn sóc anh và đưa anh về miền miên viễn mênh mông.

Dường như đây là một sự sắp đặt của Thượng Đế. Anh đã có những ngày tháng đẹp nhất và có giá trị nhất trong cuộc đời ở những ngày cuối cùng. Hạnh phúc dù rất ngắn ngủi, mong manh nhưng là những ngày tháng đáng ghi nhớ trong cuộc đời của người nam danh ca này.

Lần cuối cùng nghe anh tâm sự trong chương trình phát thanh của VNCR, tôi đã bùi ngùi khi anh nói về thân phận của một người thất trận bỏ nước ra đi. Anh đã khóc cho quê hương đến lòa đôi mắt. Có ai ngờ rằng, anh là một người nặng tình với quê hương như vậy. Ôm nỗi buồn của người xa quê hương và những xót xa của riêng mình, Sĩ Phú sống âm thầm như chôn mình vào quá khứ. Nhưng "may mà có em"… May mà có Ngọc Lan, chúng ta lại mới có cơ hội để được nghe Sĩ Phú hát lại những bản nhạc mà anh đã hát trước 1975, tưởng đã thất lạc nào ngờ chúng ta tìm lại được. Hơn nữa cũng nhờ Ngọc Lan, chúng ta được biết những gì quá đẹp về anh.

Đọc , tôi mới biết những gì quá cao quý từ người ca sĩ mang tên Nguyễn Sĩ Phú. Cô Ngọc Lan, quyển sách cô viết tôi đã phải đọc lại đến ba lần, và những gì Sĩ Phú nói với cô, đã làm tôi mường tượng cái giọng nói ngọt ngào của Sĩ Phú ngày nào trên VNCR "Anh không sợ chết, anh chấp nhận tất cả những gì trên đời này cho anh. Em ơi, mỗi người có một số mệnh. Đời anh ngắn ngủi đến thế này thôi. Anh không buồn vì biết mỗi người một phần số, anh chỉ không muốn sống mà vô tri giác, đau đớn bệnh hoạn rồi làm khổ em. Anh không muốn thấy em chịu đựng vì anh nữa".

Chao ôi, những lời tâm sự của anh lúc nào cũng êm ái nhẹ nhàng cho dù là những lời đó nói lên sự vĩnh biệt người thiên thần ở cuối đời anh. Giả thử rằng Ngọc Lan không viết nên quyển hồi ký này thì có ai biết được Sĩ Phú là ai và đã sống ra sao và chết như thế nào. Lòng cao thượng cao cả của anh đã động tới trời cao nên đã khiến xui Ngọc Lan đã đến trong đời anh để chia sẻ những vui buồn cùng anh, để nâng anh, để vỗ về anh và đưa tiễn anh đi nốt quãng đời còn lại và làm thành những gì cô đã làm cho anh và cho thính giả yêu quý của anh.

Không có sự khích lệ của Ngọc Lan, làm sao chúng ta có một "Còn Chút Gì Để Nhớ", để chúng ta ngậm ngùi nhớ mãi đêm ra mắt CD rất cảm động tại Majestic và cho chúng ta cùng các bạn trẻ tại hải ngoại một lần nữa được nghe lại tiếng hát của một "Thời Tiếng Hát Lên Ngôi" trước 1975 để chúng ta một lần nữa được sống lại một thời lãng mạn ngày nào?

Thân xác đã tiêu tan, hình hài đã trở về cùng cát bụi, nhưng tiếng hát của Sĩ Phú sẽ còn mãi mãi với chúng ta, cũng như tâm hồn cao đẹp ấy sẽ mãi mãi trong tâm hồn của chúng ta.

Hẳn là trên Thiên Đàng ấy, anh đang mỉm cười với Ngọc Lan rằng anh cám ơn em nhiều lắm.

Ngọc Lan yêu dấu!

Susan Nghiêm
Garden Grove


Mục Lục       Tiếp