1

About Sĩ Phú

On The News

Album Collections

Memories

Special Events

Chiều Sĩ Phú

Đêm Ra Mắt CD

Những Gì Anh Hát

Thư Độc Giả

Hồi Ký: Biết Bao Giờ Nguôi

Contact Us

 

 

Trước        Mục Lục       Tiếp

Chương Mười Sáu
Những Bài Ca Cuối Cùng

Tháng Năm 1998.

Mẹ tôi qua đời sau hơn một năm bị chứng tai biến mạch máu não. Anh rất buồn vì anh thương mẹ tôi như chính mẹ của anh. Anh an ủi tôi rất nhiều và nâng đỡ tinh thần của tôi để giúp tôi vượt qua sự mất mát to lớn này. Trong mấy ngày tang chế, anh và Minh Phượng đã thay phiên nhau an ủi tôi.

Ngày chôn cất mẹ tôi, anh Sĩ Phú, vợ chồng anh Ðặng Trần Thức, vợ chồng Hoàng Trọng Thụy, vợ chồng Minh Phượng Chí Thiện và rất đông đảo những bạn hữu của gia đình chúng tôi đã đưa tiễn linh cữu của mẹ tôi đến nơi an nghĩ cuối cùng. Khi tôi bật khóc lúc sắp chia tay mẹ tôi, anh đau đớn ái ngại nhìn tôi, bùi ngùi. Khi ngước mắt nhìn anh, tôi bắt gặp đôi mắt buồn dịu vợi của anh, rất thông cảm, rồi anh đưa tay lên môi anh, gửi một nụ hôn về phía tôi rồi anh ra dấu bảo tôi hãy nín khóc. Trên đường về, anh bảo tôi:

- Thấy em khóc mà lòng anh đau như cắt. Sum hợp nào rồi cũng sẽ có lúc ly tan. Lần lượt kẻ trước người sau mà thôi em à. Nhìn các con của mẹ quây quần quấn quít bên nhau hôm nay trước mộ mẹ em, anh biết mẹ ra đi một cách ấm áp vô cùng. Một ngày nào đó khi anh ra đi, lúc lâm chung mà có em bên cạnh thì là một hạnh phúc tuyệt vời cho anh.

Không ngờ lời ao ước đó lại trở thành sự thật sau này.

Tháng Bảy năm 1998, vì một sự thúc giục vô hình nào đó rất mãnh liệt, mặc dù tôi rất bận rộn bù đầu vì công việc sở, nhưng tôi cũng không quên nhắc khéo anh về vụ thu âm cho CD May Mà Có Em. Anh cứ lần lựa mãi, sau cùng tôi phải lên tiếng cho anh biết là tôi rất buồn vì anh đã bỏ quên CD này. Anh nói:

- Anh chưa thể hát được vì bao nhiêu tình cảm trong người đã khô cạn rồi. Anh không có một chút hứng thú gì cả. Anh còn có quá nhiều chuyện phải làm.

- Nhưng tiền hòa âm anh trả quá đắt, công lao của anh và của em đã bỏ ra rất nhiều, không lẽ đến phút này anh bỏ dở cái CD đó sao ?

- Bỏ thì không bỏ nhưng anh không thể nào hát được trong lúc này.

Tôi suy tính một giây phút:

- Thôi thế này, em sẽ gọi chị Mai ở phòng thu để dành chỗ cho anh, nếu ngày nào đó anh có thể hát được thì anh cho em biết để em lo liệu cho anh xuống thu.

- Ừ, thì em cứ gọi cô ấy giùm anh đi.

- Vâng, em sẽ gọi. Nhưng em chưa bao giờ thấy anh tập dượt gì cả !

- Anh không bao giờ tập trước, đến phòng thu anh hát một lần là kể như tập rồi, và lần thứ hai là hát thật.

Tôi ngạc nhiên:

- Vậy sao anh ? Em tưởng ca sĩ phải tập dượt nhiều lần trước khi đi thu âm chứ ?

- Anh không biết người ta ra sao, nhưng anh chưa bao giờ tập trước. Em yên trí, anh sẽ hát được ngay từ lần đầu tiên. Anh thu nhanh lắm. Chỉ cần đi hai ba lần là thu xong mười bản nhạc.

Tôi liên lạc với chị Mai để lo giờ giấc phòng thu cho anh. Nhờ tôi khéo léo khuyên lơn anh, sau cùng thì anh thu xếp trên ấy để xuống thu cho tôi vài bản nhạc.

Ðó là vào đầu tháng Tám năm 1998, phòng thu rất là bận rộn cho đến cuối năm, nhưng chị Mai rất tử tế, chị chiều chúng tôi và để dành cho anh Phú một khoảng thời gian mà anh có thể xuống thu được

Lần đầu tiên vào phòng thu, tôi rất thích thú muốn tìm hiểu xem nghệ thuật thu âm là như thế nào. Anh rất sung sướng vì tôi đi với anh đến phòng thu. Anh cho tôi biết :

- Khi anh hát mà có người ngồi bên ngoài yểm trợ tinh thần, phê bình và cho biết ý kiến thì anh rất phấn khởi, anh hát hay hơn.

Anh vào phòng thu, tôi ngồi bên ngoài phòng thu, nhắc ghế tìm một chổ ngồi để tôi có thể nhìn anh qua khung cửa kính mà anh không nhìn thấy tôi từ bên trong khi anh đang hát vì tôi muốn tránh sự ngượng ngập hay bối rối của anh, nếu có.

Ba bài ca đầu tiên anh thu là Hoài Cảm, Tình Cầm và Chiều Nay Không Có Em.

Viết đến đây, tôi phải ngừng lại để thưa với quý vị rằng, đây là những giây phút cảm động nhất, quý giá nhất mà tôi rất hân hạnh được dự kiến. Tôi rất cảm ơn anh đã cho tôi đi theo anh để được chứng kiến những giây phút mà ngàn năm tôi sẽ không quên này. Khi anh cất tiếng hát lần đầu tiên, tôi chợt cảm nhận rằng, đây là giọng hát của Sĩ Phú, không có gì thay đổi so với lúc anh còn trẻ, có điều hay hơn nữa là đằng khác. Giọng hát anh hay tuyệt vời, rất quý phái, rất trầm ấm trữ tình, không một bút mực nào tôi có thể diễn tả được. Tôi tự nghĩ lúc đó:

- Tại sao trên đời này lại có người hát hay như vậy ? Tại sao anh đã ngừng hát rất lâu mà bây giờ vừa cất tiếng hát lên đã hay đến tuyệt vời như vậy ?

Tôi chỉ có thể trả lời rằng giọng hát thiên phú của anh đã được Thuợng Ðế ban cho và chọn cho mỗi mình anh thôi.

Khi anh cất tiếng hát bản Tình Cầm, tôi muốn nổi da gà.

Anh luyến láy ở đoạn điệp khúc hay không thể tưởng, rất mùi nhưng không thiếu sự quý phái trong cái luyến láy đó.

Linh, người chuyên viên thu âm cho anh, cũng phải khen là anh hát bản nhạc hay một cách tuyệt vời.

Ðối với tôi, đấy là một kinh nghiệm thật quý, là những giây phút quý báu bằng vàng trong đời, tôi chỉ biết trố mắt ra mà nhìn anh hát mà thôi.

Khi tôi nói chuyện với anh và Linh sau giờ thu, tôi ngợi khen hết lòng tiếng hát của anh, cả hai đều nói rằng trong phòng thu âm, lúc nào âm thanh cũng hay như vậy vì phòng thu rất kín và âm thanh lúc nào cũng rất tốt. Nhưng khi sang qua sớt lại, mix, mastering, rồi cuối cùng vào CD thì sẽ không thể nào giữ được hoàn toàn âm thanh tuyệt vời như hồi lúc ở phòng thu nhất là khi mix, người ta có thể làm cho giọng hát khác đi. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Theo lẽ sau khi hoàn tất phần kỹ thuật thì nó phải hay hơn chứ làm sao không hay hơn ?

Không ai buồn trả lời tôi, họ tiếp tục làm việc.

Anh tiếp tục thu âm nốt bản Chiều Nay Không Có Em.

Gần ba tuần sau khi anh thu ba bản nhạc đầu, anh trở xuống quận Cam để thu nốt những bản còn lại. Bản nhạc Suối Mơ là bản nhạc mà tôi gọi giọng hát của anh là giọng hát của thiên thần, của suối mát, của tình yêu. Vì chỉ có thiên thần thì mới hát hay xuất thần như vậy. Tôi rất thích bản nhạc này lúc anh hát ở phòng thu, nhưng trên CD, bản Nhạt Nhòa và Cô Ðơn là hai bản nhạc mà tôi thích nhất.

Khi anh sắp sửa thu âm 2 bản nhạc Còn Một Chút Gì Ðể Nhớ, và Bây Giờ Tháng Mấy anh rủ tôi vào ngồi trong phòng thu âm với anh. Anh kiếm một cái ghế cho tôi ngồi, bảo tôi giữ yên lặng hoàn toàn.

Anh uống một hớp nước và nói với tôi trước khi mang máy nghe vào:

- Ðây là lần đầu tiên trong đời mà anh đem em vào phòng thu với anh. Chưa từng bao giờ có ai đi theo anh để nhìn anh thu âm và yểm trợ tinh thần anh cả, em là người đầu tiên và duy nhất. Nhưng em hãy ráng đừng gây ra tiếng động nhé !

Anh có vẻ sung sướng và hãnh diện lắm. Nhìn tôi như muốn nói lời cảm ơn.

Tôi thích thú theo dõi anh hát. Anh hát một cách tự nhiên,dễ dàng và rất nhẹ nhàng. Khi anh ngừng hát để sửa một đoạn nào đó, tôi vội đi lấy nước cho anh uống. Anh cảm ơn tôi bằng cách hôn vội vào đôi mắt tôi. Rồi anh lại tiếp tục hát. Anh thả hồn vào những lời nhạc, mắt hơi liếc nhìn về phía tôi ngồi. Nét mặt anh rất tha thiết. Anh hát bằng tất cả tâm hồn và trái tim. Tôi biết anh rất hãnh diện về tôi. Anh sung sướng vì biết tôi thương anh rất nhiều và đã bỏ nhiều thì giờ săn sóc CD này. Còn riêng tôi, thì rất sung sướng và xúc động vì anh phải thương mến tôi lắm nên mới cho phép tôi ngồi chung với anh trong phòng thu lúc anh đang hát.

Ðây là một trong những kỷ niệm rất đẹp mà chúng tôi đã sống trong thời gian thực hiện CD này.

Sau này, khi cầm cái bản chính đã được mix xong, tôi mới biết ý của anh và Linh nói khi tôi khen âm thanh và giọng hát của anh trong phòng thu. Anh và tôi thất vọng rất nhiều vì giọng hát anh trong CD không thể nào hay như lúc chúng tôi nghe trong phòng thu. Tôi không còn cái giây phút hít hà khen tặng nồng nhiệt như lúc tôi nghe anh hát live ở phòng thu vì đối với tôi, những bản nhạc trong CD của anh đã mất đi rất nhiều âm thanh nguyên thủy tuyệt vời mà tôi đã hân hạnh được dự thính.

Chúng tôi nghe tới nghe lui hơn một chục lần mà cả hai đều không ai hài lòng.

- Em thấy nó như thế nào ấy, giọng của anh không được tươi sáng lắm, nó đục đục như thế nào ấy. Hoàn toàn khác xa với lúc em nghe anh hát ở phòng thu. Còn giọng hát bè của ca sĩ NH làm em thất vọng nhiều nhất. Cô ấy có một giọng hát trong sáng như thiên thần, chính vì vậy mà anh mới trả giá cao để nhờ cô ấy đến thu, nhưng không hiểu sao, trong CD này, giọng bè của cô ấy rất đục và khàn, không giống giọng thật tự nhiên của cô ấy. Em không được toại nguyện chút nào. Em thích những giọng hát bè trong những CD nhạc của trung tâm Thúy Nga vô cùng. Nếu anh có dịp nghe, anh sẽ biết em muốn nói gì.

Chúng tôi có liên lạc hai ba lần để nhờ cô NH hát lại, nhưng không được cô đáp lại lời yêu cầu.

Chúng tôi là người thực hiện cho nên chúng tôi muốn tất cả mọi chuyện từ âm thanh cho đến kỹ thuật phải thật hoàn hảo. Chúng tôi rất mong muốn một CD thật giá trị đến tay thính giả. Không gì khổ sở cho bằng tung ra thị trường một CD mà mình không vừa lòng.

Anh đồng ý nói với tôi:

- Em nói đúng, giọng anh hơi đục không có tươi sáng chút nào. So với lúc trong phòng thu thì chắc chắn không bằng. Có lẽ mình phải mix lại, nâng giọng lên cho nó tươi tươi một chút. Em nghĩ như thế nào ?

- Ðó cũng là ý nghĩ của em. Anh không nhờ thì em cũng làm. Ðể mai em sẽ nói chị Mai.

Tôi đề nghị với chị Mai nhờ chuyên viên mix lại. Chị có vẻ không bằng lòng, chị nói:

- Mai biết mà, anh Sĩ Phú khó tánh lắm?

Tôi ngắt lời chị:

- Chị Mai à, không phải anh Sĩ Phú khó tính đâu, chị đừng nói như vậy mà oan cho anh ấy, chính Lan là người khó tính đây, chị cứ đổ lỗi cho Lan đi, xin chị đừng trách anh Phú. Vì dù sao đây cũng là CD cuối cùng của anh, tụi em muốn nó phải thật hoàn hảo?

Chị Mai bảo tôi về suy nghĩ lại đi, vì re-mix sẽ tốn tiền lắm và người ta rất bận, sẽ chờ lâu lắm mới làm được?

Nhưng sau đó tình hình sức khỏe của anh thay đổi rất nhanh, tôi bù đầu lo cho anh, không có thì giờ để tiếp tục theo đuổi việc mix lại nữa. Rồi vụ hát bè lại của ca sĩ NH, tôi cũng bỏ luôn.

Tháng 10 năm 1998

Chúng tôi đi dự đám cưới của Nhất Lang và Trúc Linh.

Nhất Lang là con trai của anh Lê Ðình Ðiểu, Cựu Giám Ðốc đài phát thanh VNCR, Chủ nhiệm Tạp Chí Thế Kỷ 21 và cũng là người bạn học thời Trung Học với Sĩ Phú. Trúc Linh là em của Lucy, vợ của Hoàng Trọng Thụy, bạn tôi.

Chúng tôi được sắp đặt ngồi chung với ban giám đốc của nhật báo Người Việt, vợ chồng Quỳnh Trang và Ðinh Xuân Thái, Giám đốc đài truyền hình Little Saigon. Tôi ngồi sát bên Quỳnh Trang, vì đã quen nhau trước lâu rồi, nên chúng tôi rất vui mừng gặp lại nhau. Quỳnh Trang và Sĩ Phú rất hợp gu với nhau khi anh khôi hài. Anh Sĩ Phú là một tay khôi hài rất kỳ cựu. Anh pha trò rất là dí dỏm. Quỳnh Trang, tôi và cả bàn cùng cười nghiêng ngả?

Tối hôm đó, chúng tôi đi tìm anh Lê Ðình Ðiểu để thăm hỏi, chúc mừng và chúc lành cho anh. Tôi không khỏi bùi ngùi nhìn anh dù bệnh nặng, nhưng cũng ráng đến để chung vui ngày thành hôn của con trai mình.

Tôi nói với anh:

- Lan mong cho anh sẽ gặp thật nhiều may mắn và nhiều phúc lành từ ơn trên. Cầu mong anh được nhiều sức khỏe để chống lại bệnh tật. Anh đừng bỏ cuộc nhé anh !

Anh cười thật hiền, thật hạnh phúc, cảm ơn chúng tôi.

Trở về bàn, anh Sĩ Phú khui một chai rượu. Anh mời tôi và các bạn. Anh uống một hai ly rượu trong đêm đó. Tôi rất ngạc nhiên nhìn anh uống rượu vì từ ngày quen anh đến giờ, tôi chưa từng bao giờ thấy anh uống rượu cả.

Nhưng không lâu sau đó, khi về đến nhà, anh bị nhức đầu trầm trọng. Anh nôn mửa hai lần, và bị chứng nhức đầu trong suốt ba ngày liền. Anh không uống được rượu.

Ðó là lần cuối cùng anh uống rượu trong đời.

Khoảng thời gian cuối năm 1998 đầu năm 1999, anh có cho tôi biết là trung tâm DX có ý định nhờ anh hát cho họ 3 bản nhạc trong CD giọng ca tứ quý tựa đề Xin Hãy Rời Xa. Ðó là 3 bản nhạc Em Ðến Thăm Anh Một Chiều Mưa, Hà Nội Ngày Tháng Cũ, Hương Xưa.

Lần này anh nhất định không cho tôi đi theo vào phòng thu của trung tâm DX vì anh không muốn cho chị TX biết về tôi vì anh nghĩ chị TX quen thân với cô Kim Uyên và biết cô Châu là hai người đàn bà trong đời anh. Anh rất sợ bị nhức cái đầu.

Ðây là một sự sai lầm của anh vì anh quá lo xa.

Không có tôi đi theo, anh rất vất vả trong lúc thu âm.

Anh than phiền rất nhiều với tôi ngày ấy về phòng thu họ đã không có sửa đổi âm thanh cho phù hợp với giọng hát của anh. Người chuyên viên thu âm cho anh không hỗ trợ được một chút gì cho anh vì vừa vào đến nơi, sau khi anh cất tiếng hát trong phòng thu thì phía ngoài, cậu ngủ khò.

Anh mệt mỏi nói với tôi:

- Anh rất chán nản. Hát tới hát lui rất nhiều lần mà không xong, sau cùng thì anh bị khan tiếng và lạc giọng anh không hát được, ngực anh thì bị đau nhói lên. Anh có nói với bà TX để chờ vài ngày nữa khi anh đỡ đỡ anh sẽ trở lại phòng thu để hát lại.

Tôi đau khổ nhìn anh lắc đầu, tôi ôm anh và xoa tay vào ngực anh:

- Anh thấy chưa, tại anh không cho em đi theo anh để hỗ trợ tinh thần anh. Khi anh trở laị phòng thu, cho em đi theo anh nhé !

- Không sao đâu em à, em ở nhà đi. Anh đi một mình cũng được, thế nào rồi cũng xong.

Tôi lại nói:

- Hay là anh cứ cho chị ấy biết là anh không thể hát được nữa để chị ấy tìm ca sĩ khác, em không muốn thấy anh bị bệnh vì ba bản nhạc này. Anh có vẻ khổ sở quá đi thôi, em không đành lòng làm ngơ được.

- Không sao đâu em à, để anh nghỉ mệt vài ba ngày rồi trở lại phòng thu, chắc không đến nỗi nào đâu em.

Vài ngày sau, anh trở lại phòng thu để hoàn tất công việc thu âm. Sau cùng thì anh cũng hát xong ba bản nhạc. Tôi biết anh thích nhất là bản nhạc Hà Nội Ngày Tháng Cũ nhưng hài lòng với Hương Xưa.

       ...Người ơi một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa
       Người ơi đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò.
       .....

Chỉ hai tuần sau đó là trung tâm DX phát hành CD này và khá thành công trong phương diện thương mại. Tôi khuyên anh nên nhắc nhở trung tâm DX để lãnh thù lao cho ba bản nhạc anh hát trong CD này.

Theo tôi được biết, thì tiền thù lao cho mỗi bản nhạc tùy thuộc rất nhiều vào ca sĩ và rất khác biệt vì người ta dựa vào tiêu chuẩn họ có còn ăn khách hay không, họ có hot hay không, vân vân? Thấp nhất cũng khoảng 500 đô la một bản, cao nhất cũng khoảng 1000 đô la.

Nhưng vì lý do nào đó, anh vẫn chưa được trả tiền. Tôi không muốn anh bị thua thiệt vì anh hay cả nể bạn bè và vì tính tình hiền lành, hay e ngại nhắc nhở chuyện tiền bạc nhất là đối với phái nữ, cho nên tôi đành phải nhắc nhở anh vài ba lần.

Anh nói với tôi:

- Thôi em à, cho dù nếu người ta không trả tiền thù lao, nhưng ít ra tiếng hát của anh sẽ đến được với thính giả thân yêu của anh, thì anh cũng sung sướng lắm rồi.

- Em là người tôn trọng lẽ công bằng. Em muốn thấy sự công bằng cho anh mà thôi. Nếu người ta không bán CD này mà biếu không thính giả, thì em sẽ rất vui lòng không nhắc đến nữa. Còn nếu người ta sử dụng tiếng hát của anh với mục đích thương mại, thì họ phải sòng phẳng với anh cũng như họ sòng phẳng với người mua. Anh cũng phải có tiền để sống chứ !

Sau cùng vì muốn làm vừa lòng tôi, anh đành phải mở miệng hỏi. Rồi một ngày anh về nói với tôi là trung tâm DX sẽ cho anh mượn phòng thu của họ để anh có thể thu cho CD sắp tới, tức là CD Chờ Em. Và vì vậy, tiền thù lao của anh sẽ bị cấn qua tiền mướn phòng thu. Nhưng, chỉ vừa mới thu có ba bản nhạc, Tuổi 13, Bài Không Tên Cuối Cùng và Ở Lại là anh cảm thấy trong người không khỏe, anh nói với tôi :

- Anh không thoải mái với phòng thu này chút nào, và nếu không thoải mái thì sẽ hát không hay em à. Em có thấy anh rất vất vả với ba bản nhạc sau cùng anh đã hát cho DX hay không ? Người làm việc cứ ngủ gục suốt ngày thì làm sao anh hát ? Âm thanh thì điều chỉnh cho ca sĩ khác của họ, không hợp với anh.

Tôi thắc mắc:

- Thì anh ta ngủ thì cứ ngủ, tại sao anh hát không được vì anh ta ngủ ? Anh hãy thử đừng để ý gì đến anh ta xem sao. Còn vấn đề tại sao người ta không điều chỉnh âm thanh lại cho hợp với giọng hát của anh để cho anh hát hay, em không thể hiểu nổi. À! em biết rồi?

Anh vội vàng ngắt lời tôi:

- Thôi em hãy giữ lấy những gì em biết, đừng nên nói ra. Anh không muốn bàn về việc ấy nữa !

Có rất nhiều thính giả đã gọi cho tôi sao khi anh mất để chia buồn và nhân dịp hỏi rằng:

- Chị Lan ơi tại sao âm thanh của giọng hát Sĩ Phú trong CD của trung tâm... nghe không hay, nó làm sao ấy, nhưng mà các CD do anh ấy tự làm thì rất hay và lời hát thì rất rõ. Chị có biết tại sao không ?

Tôi hy vọng những thính giả đã hỏi tôi câu hỏi trên đây có thể tự tìm câu trả lời cho họ khi đọc qua những dòng chữ này của tôi.

Từ đó về sau thì anh bỏ thu luôn vì không thể nào tiếp tục ca hát với hoàn cảnh như vậy. Rồi tiền thù lao kể như bị mất luôn. Tôi thất vọng ngán ngẩm cuộc đời.

Ngực anh đã bị đau nhói khi hát 3 bản nhạc cuối cùng cho DX. Không biết anh đã đau đến độ nào, nhưng tôi cảm thấy ngực tôi đau như một vết chém khi hồi tưởng lại cái đau của anh thuở ấy.


Trước        Mục Lục       Tiếp