1

About Sĩ Phú

On The News

Album Collections

Memories

Special Events

Chiều Sĩ Phú

Đêm Ra Mắt CD

Những Gì Anh Hát

Thư Độc Giả

Hồi Ký: Biết Bao Giờ Nguôi

Contact Us

 

 

Trước        Mục Lục       Tiếp

Chương Hai Mươi Sáu
Trường Sinh Nhân Thể Ðiện

Cũng may, trong thời gian này, anh được một vài bạn hữu Không Quân ngày xưa giới thiệu đến một thiền đường khác tên là Trung Tâm Trường Sinh Nhân Thể Ðiện (TTTSNTÐ), trụ sở nhánh ở thành phố Canoga Park cách nhà chúng tôi trên 50 dặm về hướng Bắc. Nơi đây, người ta cũng thiền và chữa bệnh nhưng theo lối nhân điện tức là dùng điện quang từ vũ trụ để chữa bệnh chứ không phải là thanh điện (do sự tin tưởng là từ bề trên) như lối thiền vô vi (Tôi xin được phép dùng chữ chữa bệnh vì muốn cho tiện và dễ dàng. Chứ thật ra, họ không phải là Bác Sĩ hay Ðông Y Sĩ. Người ta dùng nhân điện để giúp xoa dịu nỗi đau của bệnh nhân hay làm giảm bệnh thì đúng hơn hết).

Những thành tích về việc chữa bệnh cho rất nhiều bệnh nhân ở trung tâm này nghe thấy cũng rất phấn khởi. Anh chịu khó đi đến đây một tuần lễ hai ba lần để được các bạn trợ giúp, truyền nhân điện của vũ trụ qua người anh để chữa bệnh cho anh.

Bác sĩ Spillane đã từng nói với tôi:

- Tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông Phú được mạnh khỏe như vậy. Những gì cô làm cho ông ấy, xin cứ tiếp tục làm vì theo đúng ra là ông ấy bị bệnh rất nặng, chứ không được bình thường như thế này đâu.

Câu nói này, đối với tôi, ngụ ý là một khi người bệnh đã bị ung thư rồi, cứ chạy chữa, cách nào cũng được, miển là khỏi hay bớt bệnh thì thôi. Bệnh nhân có còn gì để mất mát nữa đâu ?

Ngày nào anh đi TTTSNTÐ để chữa bệnh thì tôi rời sở làm lúc 3 giờ chiều. Vội vã về nhà lo cho anh ăn uống , gội rửa xong xuôi và ra khỏi nhà khoảng 4 giờ hơn. Vì TTTSNTÐ ở về hướng Bắc của thành phố Los Angeles, nên đi qua lối nào thì đi, chúng tôi cũng bị kẹt xe không thể tưởng tượng được. Chỉ 55 dậm mà chúng tôi phải tốn 3 tiếng đồng hồ, vượt qua bao nhiêu bụi khói mù mịt. Xe chạy thật chậm, nhích từng chút từng chút. Khi chúng tôi đến nơi thì đã bảy giờ tối. Trung tâm chỉ mở cửa từ 6 đến 8 giờ đêm. Vì cảm động sự hy sinh vượt bực của chúng tôi đã vượt bao chặng đường mỗi đêm, nên các anh chị em tại trung tâm đã rất sốt sắng tận lực để giúp anh khi chúng tôi vừa đến. Cả hai chúng tôi đều mệt nhoài. Riêng về phần tôi thì vì quần quật từ sáng sớm đến tối, ngồi suốt ngày trong sở, rồi giờ lại phải ngồi thêm 3 tiếng đồng hồ nữa vì nạn kẹt xe, tất cả đã làm cho tôi bị đau lưng và đau cổ rất trầm trọng.

Tôi muốn chấm dứt cuộc chữa bệnh này vì biết các chuyến đi không thể nào giúp anh đỡ hơn khi mà anh phải bỏ mất hơn bốn tiếng đồng hồ quý báu của một ngày để đi và về qua một đoạn đường dài rất cực nhọc như thế này. Nó chỉ làm cho anh bị bệnh nặng hơn thôi. Tôi không tha thiết gì đến tôi lắm vì tôi còn có sức, nhưng rất lo cho anh. Tôi lo sợ vì chuyến đi xa mệt nhọc, thần kinh căng thẳng sẽ làm anh bị mệt nhọc và bệnh nặng hơn. Vì lý do sinh tồn, vả lại thấy anh rất tha thiết muốn đi, tôi đành phải chiều theo. Nếu tôi không giúp anh đi chữa bệnh, một ngày nào đó, anh có mệnh hệ nào, tôi sẽ vô cùng hối hận. Nhưng giúp anh đi trong trường hợp này, tôi cũng không yên lòng chút nào. Tôi băn khoăn bứt rứt vô cùng. Không biết phải làm thế nào cho hợp lý và tốt đẹp.

Tôi đọc báo trên Internet vào buổi ăn trưa tại sở thấy một tờ nhật báo giới thiệu nhà sách Văn Nghệ mới vừa khai trương, có đặc biệt bán những sách vở về tâm linh. Tôi vội vàng tìm đến để mua một số sách vở, băng đọc về tâm linh và tôn giáo. Trong những chuyến đi sau, tôi đem theo rất nhiều băng đọc sách mà tôi vừa mua để hai chúng tôi cùng nghe với nhau, giúp quên đi những đoạn đường dài vất vả. Lần lần, chúng tôi bị lôi cuốn vì những cuốn băng này. Thật là huyền diệu, càng nghe càng dễ bị thu hút vào thế giới vô hình này. Những triết lý sâu xa về đời sống tâm linh, về tôn giáo đã làm cho tôi có một lối nhìn về đời sống khác hẳn ngày xưa, cuộc sống của chúng tôi thay đổi rất nhiều từ ngày ấy. Chúng tôi sống đơn sơ giản dị hơn, bao dung nhân từ hơn, đạo hạnh và thánh thiện hơn. Cái thế giới xô bồ hỗn độn ngoài kia không còn giá trị gì nữa. Tất cả cũng chỉ là phù du, mộng ảo, vô thường, chỉ có đời sống tâm linh và sự thanh sạch, bình an trong tâm hồn mới là trường cửu vĩnh viễn.

Tôi trở lại nhà sách rất thường, mua gần hết các sách vở và băng đọc sách về tâm linh cùng với những băng giảng đạo của Hòa ThượngThanh Từ.

Nhờ những cuốn băng này, với giọng đọc rất nhân từ của cô Tâm Từ và đạo hữu Tâm Kiến Chánh, đoạn đường dài 3 tiếng đồng hồ như được rút ngắn lại đến phân nửa.

Ngày 24 tháng 12 năm 1999

Nhờ sự giới thiệu của các bạn tại trung tâm TTTSNTÐ ở Canoga Park và lời mời của hai vị Thầy của họ, chúng tôi đáp phi cơ lên Seattle tiểu bang Washington để gặp hai vị này, thứ nhất là để được họ giúp khai mở các luân xa * của chúng tôi để cơ thể có thể được hấp thụ nhiều nhân điện từ vũ trụ khi ngồi thiền, và thứ hai là nhờ họ chữa bệnh cho anh Sĩ Phú.

* Luân xa: tụ điểm điển lực vô hình trong cơ thể là nơi các dây thần kinh quan trọng trong cơ thể tụ tập lại. Còn được xem như điểm hút, để con người có khả năng thu nhận năng lượng vũ trụ. Cơ thể con người có 11 luân xa chính và 4 luân xa phụ. Người Ấn gọi Luân xa là Chakra.

Ðến Seattle vào một ngày mùa Ðông giá lạnh, chúng tôi được Thầy Tâm và cô Hảo cùng các bạn cũ của anh trong binh chủng Không Quân ngày xưa ra đón chào đông đảo ở phi trường.

Nỗi vui mừng găïp lại các bạn cũ và được làm quen với bạn mới làm anh vui và hăng hái lên.

Chúng tôi được đưa về thiền đường chính và tại đây được gặp gỡ thêm rất nhiều bạn bè cũ của anh. Anh cảm thấy rất gần gũi, thân mật với tất cả mọi người và đêm đó vì sung sướng hạnh phúc với bạn bè cũ trong tình đạo hữu mới, anh ăn những hai tô phở nóng một cách ngon lành..

Sau buổi cơm tối. Thầy Tâm và cô Hảo giúp khai mở luân xa cho hai chúng tôi và họ dạy cho chúng tôi cách thiền nhân điện để chúng tôi tự thiền lấy và để tự chữa bệnh cho nhau. Thầy Tâm nhắc nhở tôi phải thiền thật nhiều, ít nhất là 3, 4 tiếng đồng hồ một ngày thì mới có đủ lực giúp anh. Còn về phần anh, anh cũng phải thiền thật nhiều mỗi ngày để tự chữa bệnh lấy cho mình, vì thiền là phương thuốc chữa bệnh rất công hiệu. Ðã có nhiều người nhờ thiền mà trị dứt được rất nhiều bệnh tật từ đau nhức cho đến viêm gan. Tuy nhiên con số thống kê về những người đã từng ngồi thiền để được chữa khỏi bệnh ung thư thì đến nay tôi chưa được rõ là bao nhiêu.

Tối đêm đó, chúng tôi được anh Ngân, một người bạn mới đưa về ở tạm tại nhà của anh gần thiền đường chính của TTTSNTÐ.

Trời mùa Ðông ở Seattle rất lạnh, nhưng cái lạnh rất dịu dàng và dễ chịu chứ không buốt giá thấu xương như cái lạnh mùa Ðông ở California. Tôi rất sung sướng được đi trong cái lạnh của Seattle. Không một cơn gió làm buốt lòng người như ở California. Màn đêm Seattle vô cùng tĩnh lặng, cái tĩnh lặng dễ chịu đã làm cho chúng tôi yêu mến thành phố dễ thương này.

Ngôi nhà ấm áp của anh chị Ngân và sự đón rước chu đáo của anh chị đã làm cho chúng tôi vô cùng cảm động. Suốt ngày nay, nơi nào chúng tôi đến, tất cả các anh chị em cũng đều đón rước rất niềm nở, tình người ở mọi nơi, từng bước chân chúng tôi đi qua...từng nụ hoa sen nở?

Tối hôm đó, trước khi ngủ, tôi và anh Sĩ Phú ngồi thiền khoảng nửa tiếng đồng hồ. Một sự kiện rất lạ xảy ra khi tôi vừa ngồi thiền. Luân xa số 3 của tôi, được thầy Tâm khai mở hồi chiều tối bỗng dưng hoạt động mạnh. Nó xoay tròn rất mạnh và tôi cảm thấy được rất rõ ràng, tôi không thể nào tưởng tượng nổi là đã có rất nhiều huyền linh xảy ra ngay từ ngày tôi bắt đầu học thiền. Vị trí của luân xa thứ 3 là ở ngay cột xương sống sau lưng, ngang hàng với cái rốn. Tôi hạnh phúc ngồi yên cầu nguyện và quan sát. Luân xa 3 của tôi xoay tròn như một con vụ thật lâu. Lúc đó, tôi đang ngồi trên giường ngủ, lưng tôi dựa gần sát tường và trong gian phòng thật yên tĩnh, không có ai khác hơn là anh và tôi.

Sau đó tôi kể cho anh nghe về hiện tượng này, nhưng anh không thể nào giải thích nổi, anh nói:

- Tất cả đều do lòng tin mà ra.

Mệt mỏi vì suốt một ngày đi đường xa và bận rộn, hai chúng tôi chìm vào một giấc ngủ thật ngon.

Sáng hôm sau là ngày lễ Giáng Sinh, tôi dậy sớm. Khe khẽ xuống nhà chào hỏi chị Ngân. Chị là một người đàn bà trung niên có gương mặt thật phúc hậu. Chị đã thức dậy tự bao giờ đang pha trà cho tôi và chị Khanh, cũng là khách từ California đến như tôi.

- Merry Christmas, chị Ngân và chị Khanh !

- Merry Christmas, chị Lan !

Không khí trong nhà chị vào ngày Giáng Sinh thật ấm cúng. Chị rót trà, đem bánh ra đãi. Chị ân cần tặng chúng tôi một món quà nhỏ ngày Giáng Sinh mà chị đã gói kỹ lưỡng tự bao giờ. Tôi cảm ơn chị đã lo lắng quá chu đáo cho chúng tôi.

Uống trà ăn bánh vào buổi sáng là một dịp mà hình như chưa bao giờ tôi được hân hạnh tham dự. Tôi không bao giờ ăn sáng cả, thế mà ngày hôm đó tôi rất thấy ấm lòng được ngồi ăn bánh và nhâm nhi tách trà cùng hai chị vào một buổi sáng mùa Ðông giá lạnh như vậy.

Tôi trở lên phòng thay y phục. Anh đã thức dậy tự bao giờ nhưng vẫn chưa ra khỏi giường.

Anh chúc mừng Sinh Nhật của tôi bằng một giọng ngái ngủ.

- Happy Birthday, Cưng !

- Cảm ơn anh. Merry Christmas to you. Còn sớm lắm, anh cứ ngủ một chút nữa đi anh.

- Em nằm với anh một chút nữa đi. Làm gì mà vội vàng ? Em ngủ thật trễ khuya hôm qua mà sáng nay đã thức sớm quá !

Tôi trở lại giường, nằm bên cạnh anh thêm một chút nữa. Tôi kéo chăn đắp lên ngực anh và phủ kín người tôi, anh xoay người qua ôm lấy tôi, chúng tôi ôm nhau, yên lặng. Mùa Ðông ở Seattle rất lạnh, nhưng chúng tôi thì rất ấm áp vì hạnh phúc tràn đầy.

Sáng hôm đó chúng tôi tụ tập đông đủ ở nhà thầy Tâm mà cũng là thiền đường để đi nhà hàng ăn sáng. Vì tôi ăn chay cho nên rất ngại làm phiền mọi người, cứ lo sợ họ phải vì tôi mà bỏ công lo lắng. Nhưng, dù tôi có nói thế nào thì nói, sau buổi ăn sáng, Thầy Tâm và cô Hảo kéo nhau đi mua đậu hũ rồi về nhà chính tay Thầy làm món đậu hũ chiên dòn làm cho tôi rất ái ngại nhưng cảm động vô cùng về sự ân cần này.

Thầy Tâm nói với anh Sĩ Phú rằng sau khi xong một loạt chạy chữa bằng phương pháp Chemo và Radiation, thì họ rất sẵn sàng mời anh trở lại Seattle để giúp chạy chữa cho anh bằng nhân điện.

Chuyến đi này kéo dài 4 ngày. Chúng tôi lưu luyến rời Seattle để trở về California ngày 27 tháng 12 với một sự ưu ái đặc biệt và vô cùng cảm động vì những chân tình của các anh chị em trên thiền đường của TTTSNTÐ tại Seattle đã dành cho chúng tôi, cũng như sự săn sóc chu đáo của anh chị Ngân và Thầy Cô Tâm Hảo. Những ân tình này, những hạnh phúc này, không bao giờ chúng tôi có thể quên được. Ôi cao quý thay lòng nhân đạo và sứ mạng thanh cao của các Bồ Tát thế gian này

Trước        Mục Lục       Tiếp