Trước Mục Lục Tiếp
Chương Bảy
Người Ði Qua Ðời Anh
Anh kể cho tôi nghe cả cuộc đời anh trong những tháng ngày đầu tiên yêu nhau. Chúng tôi tâm sự với nhau về những cuộc hôn nhân trước, những nỗi khổ tâm mà chúng tôi đã trải qua trong đời.
Trước sau như một, và mãi cho đến những ngày cuối cùng, kể cả trong lời trối trăn, lúc nào anh cũng chỉ nói về 2 người đàn bà đã đi qua đời anh như là vợ của anh. Đó là cô Kim Uyên và cô Châu. Anh nói:
- Suốt 25 năm qua, anh chỉ có 2 người đàn bà này, và họ là hai người duy nhất. Còn tất cả những ai khác chỉ là sản phẩm tưởng tượng của nhân thế mà thôi. Em chỉ cần biết như vậy cho anh là đủ rồi. Và nhớ, đừng bao giờ biện hộ cho anh, nếu có ai nói gì, em nhé !
Cũng trong dịp này, anh tâm sự với tôi về một nữ ca sĩ, tôi xin gọi cô là KL.
Vừa nghe đến tên cô, tôi cứ nhất định nói với anh:
- Anh ơi, cô ấy là người yêu của ông Tổng Thống Thiệu mà anh. Em biết mà !
- Không có ông Tổng Thống Thiệu nào hết. Ngọc Lan à, em hãy nghe anh vì chính anh là nhân vật chính đây !
Tôi mở đôi mắt tròn xoe:
- Anh là nhân vật chính ? Thật không anh ?
- Vâng, rất thật !
Rồi anh kể:
- Cô ấy không có gì với ông Thiệu hết. Tin đồn bà Thiệu ghen vì cô có con với ông Thiệu, rồi tống cô qua bên Đức là một chuyện hoàn toàn bịa đặt, một chuyện dựng đứng trắng trợn một trăm phần trăm. Cô là một người đàn bà rất tốt. Từ cái thuở vừa biết yêu, cô đã đem lòng yêu thương anh tha thiết. Ngay cả trong ngày sinh nhật 21 tuổi, cô bất chấp tất cả dư luận, luôn cả gia đình, để công khai biểu lộ tình yêu của cô cho anh. Nhưng anh lúc nào cũng chỉ xem cô ấy là một người bạn tốt. Đúng nghĩa một người bạn, không hơn không kém. Vừa mới lớn lên, vừa biết yêu, cô ấy đã yêu thương anh cho đến lúc có chồng, thì giờ đâu mà có dư cho ông Thiệu ? Ông Thiệu chưa bao giờ có mặt trong cuộc đời kể cả trong đầu óc của KL nữa. Ông Thiệu không có một dính dáng nào với KL cả. Gia đình cô ấy không muốn cô lấy anh, vì chê anh là ca sĩ, nghệ sĩ, nghèo, sợ cô ấy sẽ sa ngã với anh, nên họ mới tìm cách tống cô đi qua bên Tây Đức. Họ nhờ một cựu sĩ quan Không Quân mà anh biết, đang sống bên Tây Đức, lo liệu giấy tờ để xin cho cô được đi du học. Sau khi đến nơi đến chốn, mọi chuyện êm xuôi, nhờ có một sự mai mối nào đó, cô lấy chồng, một bác sĩ, sự việc ấy cũng chỉ là một diễn tiến bình thường mà thôi. Em đừng bao giờ nghĩ cô ấy là bồ ông Tổng Thống Thiệu như bao nhiêu người khác đã nghĩ, oan cho ông Thiệu và cô ấy lắm !
- Em thật không ngờ, hoàn toàn không giống như những gì em đã từng được nghe về cô ấy.
Rồi anh kể tiếp:
- Em có biết không, đêm cuối cùng trước ngày lên máy bay sang Tây Đức, cô có mời anh đến nhà riêng của cô, một mình với anh, cô tỏ tình và muốn làm người yêu của anh trong đêm ấy. Khi thân cận gần gũi, anh mới khám phá ra rằng, cô ấy còn trinh trắng, anh biết chắc chắn như vậy !
Anh có vẻ xúc động, ngừng một chút, rồi tiếp tục:
- Anh vỡ lẽ, anh bối rối, nhưng anh mừng cho cô ấy. Vì biết giá trị của cô như vậy, nên anh lại càng muốn gìn giữ và tránh xa để cho cô ra đi. Anh không dám chạm vào người cô KL trong đêm ấy em à, anh sợ lắm (Nguyên văn lời Sĩ Phú). Vị bác sĩ chồng cô ấy là người biết rõ giá trị của vợ mình hơn ai hết. Thế em có bao giờ nghe anh ta thanh minh về chuyện người vợ của anh ta với ông Thiệu không ? Anh ta không cần phải làm gì hết. Giá trị của KL là ở những gì nguyện vẹn cô để dành cho người chồng cô ấy, chứ đâu phải do ở cửa miệng của người đời đâu em. Chính vì vậy, mà anh phải nói lên những lời này với em, nhân thế đã bôi nhọ cô, cô ấy bị oan vô cùng. Bao nhiêu năm nay, bao nhiêu người đã nói oan cho cô cũng chỉ vì những lời đồn vô căn cứ. Anh là người duy nhất biết được sự thật về cô ấy ngoài chồng cô.
Mặc cho ai nghĩ gì thì nghĩ và mặc cho cô ấy nói gì thì nói, anh luôn luôn và mãi mãi xem KL như một người bạn thân rất quý. Cô có một tấm lòng rất tốt mặc dù đôi khi ăn nói hơi lung tung và om xòm làm cho người ta hiểu lầm. Còn xem cô như một người yêu thì không bao giờ. Anh quen biết chồng của cô ấy và anh ta rất quý anh.
Em đừng bao giờ phải thắc mắc về người đàn bà này nữa. Anh nhấn mạnh: “ Cô ấy không bao giờ ở trong đầu anh, không bao giờ trong tim anh hay sách vở của anh. Từ ngày quen biết cô đến giờ, anh chưa bao giờ có một liên hệ tình cảm không đứng đắn nào với KL cả ngoài tình bạn tốt đẹp bao lâu nay, cũng như ông Tổng Thống Thiệu, ông ta chưa bao giờ chạm được vào người cô ấy, và ông ta đúng, khi đã nói là ông không có một liên hệ nào với KL cả”.
Anh nói tiếp:
- Anh luôn luôn cố gắng giữ tiếng tăm cho trong sạch, không vì một lý do nào mà anh lại làm cho nó vẩn đục. Anh không những giữ tiếng cho anh, mà anh còn mong gìn giữ tiếng tốt cho binh chủng Không Quân nữa. Cái gì anh làm, anh đều nghĩ đến Không Quân. Anh có trách nhiệm với Binh Chủng Không Quân vì chính anh đã góp phần gầy dựng nên binh chủng này. Anh có trách nhiệm phải gìn giữ tiếng thơm cho họ.
Tôi lặng người đi, vô cùng xúc động, không nói được lời nào. Tôi biết anh đã trút hết bao nỗi lòng của anh cho tôi, và đấy là những gì Sĩ Phú nói về KL.
Trong tinh thần tôn trọng người đã khuất và vì lời hứa của tôi với anh, tôi thuật lại nguyên văn những gì anh nói không thêm không bớt. Tôi tin Sĩ Phú hoàn toàn, vì sau năm năm quen và gần gũi anh, tôi biết Sĩ Phú luôn luôn nói sự thật, anh không bao giờ nói thêm hay nói bớt bất cứ một sự việc nào. Đây là một người đàn ông tôi rất thán phục, anh chịu trách nhiệm về lời nói và rất thận trọng khi nói về một ai. Trong lối tiếp xử, anh rất thận trọng và rất dịu dàng nên anh tạo ra một tình cảm thân ái và kính phục từ người đối diện rất dễ dàng.
Mời quý độc giả theo dõi một đoạn phỏng vấn KL sau đây, bài phỏng vấn này đã được đăng trên Kịch Ảnh Magazine số 9 xuất bản vào tháng 8 năm 2000 tại Houston tiểu bang Texas:
- Tại sao đang thành công và tiếng hát của cô đang được nhiều người ái mộ mà cô lại bỏ đi Tây Đức ? Đây có phải là đáp số của một bài toán khó giải của gia đình cô ?
- Ba Má tôi muốn tôi đi ngoại quốc học, vì hồi đó có phong trào du học, nhưng vì tôi không giỏi ngoại ngữ để xin đi Mỹ hay Pháp nên đành chọn Đức Quốc vì lúc đó xin đi du học tại Đức không cần thi sinh ngữ.
- Đây là câu hỏi cuối cùng, nhưng cũng là câu hỏi hóc búa nhất. Cô có thể trả lời một cách thành thật hay không?
- Cứ việc hỏi tự nhiên ! (Cười)
- Cô nghĩ thế nào về lời đồn cô với cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ? Đúng hay sai ?
- Trước khi trả lời HV, tôi xin phép được kể một câu chuyện ngắn có thật:
Cách đây không lâu, nhân dịp xuống Cali, được đài phát thanh… mời lên phỏng vấn, ngoài phòng thâu thanh, người xướng ngôn viên của đài hỏi tôi: ”Lúc nãy on air trên đài mình ngại không hỏi KL điều này. Bây giờ L có thể cho mình biết L có cảm tưởng gì khi bồ với một vị Nguyên Thủ Quốc Gia?”
Tôi nói: ”Trước khi trả lời câu hỏi của chị, cho phép L hỏi chị một câu: Chị có cảm tưởng gì khi bồ với một vị Nguyên Thủ Quốc Gia ?
Cô xướng ngôn viên lắc đầu quầy quậy, xua tay : Tôi đâu có bao giờ bồ với Tổng Thống mà biết cảm tưởng !
Tôi bèn trả lời : Đó thấy không, tôi cũng vậy. Có bồ đâu mà biết !”
- Như vậy là L phủ nhận tin đồn ? Nhưng không có lửa sao có khói. Có bao giờ cô được mời vào dinh hát riêng cho TT Thiệu, hay ăn uống, đi chơi chung, có người nhìn thấy rồi thêu dệt ra không ?
- Không, trăm lần không, vạn lần không. Tôi không hề gặp ông Thiệu. Đồn gì mà ác ôn làm tên tôi chết theo tin đồn ! Nếu như đồn tôi với một người nào đó dù bình thường, mà trước kia tôi đã từng yêu thương rồi giờ đây người đó có ngồi xe lăn, bán thân bất toại nằm chờ chết, như…Sĩ Phú, thì tôi sẽ nhận là CÓ. Còn Tổng Thống hay vua chúa mà tôi không hề có liên hệ thì suốt đời tôi vẫn nói là KHÔNG !
- Cô vừa nhắc đến Sĩ Phú. Vậy cô có liên hệ gì ?
- Khi còn ở Việt Nam, tôi đã từng yêu thương Sĩ Phú. Sau này, khi cả hai đã lập gia đình, thì chúng tôi trở thành bạn thân. Tôi vừa đi thăm Sĩ Phú ở Cali về. Chắc anh ấy không còn sống được bao lâu nữa. Tôi rất buồn. Khi đến thăm, anh đã nói với tôi những lời như trăn trối. Cầu mong có một phép lạ nào đó giúp anh bình phục lại”
Đối với tôi, những lời nói trước sau như một của Sĩ Phú đã một phần nào làm sáng tỏ một nỗi oan ức mà cô KL đã phải chịu đựng trong bao nhiêu năm qua.
Có thể một vài người sẽ tin tôi, có thể sẽ không, tuy nhiên, tôi chỉ có thể kết luận như thế này:
Sự thật là sự thật. Sự thật đã được nói lên bằng chính hai nhân vật chính, Sĩ Phú và KL bằng với tất cả sự thành tâm của họ. Và nhất là với Sĩ Phú, đây là nhữõng lời tâm tình cuối cùng của anh với tôi về KL. Nhưng nếu người ta không tin sự thật, mà còn muốn đi tìm một sự không thật để mà tin, thì đó là cái quyền của họ. Vì con người là con người, cái tốt rất khó nói hoặc khó tin, nhưng cái không tốt rất dễ nói và dễ tin.
Ở đây, tôi chỉ ghi chép lại một cách vô tư mà thôi vì tôi rất trọng lời nói của Sĩ Phú và không vì một lý do nào mà phải bào chữa cho cô KL . Thật ra, cô cũng đã từng lên một hai đài phát thanh ở Little Saigon nói lung tung về cảm tình của cô dành cho Sĩ Phú, cô đã từng làm cho chúng tôi nhức đầu, nhức óc mấy ngày, nhưng đó chỉ là vì cô vụng nói, nên đã gây ra bao sự hiểu lầm. Tôi xem đấy chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong đời sống không đáng kể. Cái quan trọng là nhân phẩm của cô đã bị hiểu lầm trong bao năm qua, cần phải được sáng tỏ nếu có cơ hội.
Nhưng như thế là tôi làm trái lại lời dặn dò của anh Sĩ Phú, anh đã từng khuyên tôi, là đừng bao đính chính cho anh vì sự thật lúc nào cũng là sự thật. Nhưng, em xin lỗi linh hồn anh và cầu mong anh tha thứ nếu em phải nói lên sự thật về anh và KL.
Ngày xưa, tôi rất thích xem cô hát trên TV vì đối với tôi cô rất xinh đẹp. Nếu như cô và Sĩ Phú mà có đem lòng yêu thương nhau ngày ấy, thì tôi cũng không thể nào trách họ được, vì cô và Sĩ Phú rất xứng đôi, trai tài gái sắc. Ngoài anh Sĩ Phú ra, hơn ai hết, tôi biết rõ tình yêu cô dành cho Sĩ Phú trong suốt 30 năm như thế nào. Tôi đã từng đưa cô vào nhà thương thăm anh Sĩ Phú, sau đó tôi lại chở cô về. Cô đã tỏ ra là một người đàn bà đáng quý, rất chung thủy với kỷ niệm và là một người bạn rất trung tín. Một người đàn bà, mà suốt đời chỉ biết đến một mối tình mà thôi thì còn lòng dạ nào mà nghĩ đến người đàn ông khác, chẳng hạn như ông Tổng Thống Thiệu ?
Có người lại hỏi:
- Thế cô ấy đã có chồng con, tại sao còn đi thương người khác ? Bộ cô ta không sợ chồng cô ta ghen hay sao?
Đó là một câu hỏi rất thông thường, nhưng đèn nhà ai nấy sáng. Tôi không muốn đào sâu vào câu chuyện này. Tôi không muốn nói tình yêu của cô cho Sĩ Phú là cao quý và bất hủ, nhưng tình yêu ấy rất trong sạch và cũng là một tình bạn đáng khen ngợi. Ở đời, một người đàn bà không có quyền để có một người bạn đúng nghĩa bạn, dù người đó là đàn ông hay sao ?
Nếu tôi không lầm thì Tổng Thống Thiệu đã từng nói:
- “Muốn biết về KL thì phải hỏi Sĩ Phú chứ, tại sao lại hỏi tôi ?”
Trước Mục Lục Tiếp
|