1

About Sĩ Phú

On The News

Album Collections

Memories

Special Events

Chiều Sĩ Phú

Đêm Ra Mắt CD

Những Gì Anh Hát

Thư Độc Giả

Hồi Ký: Biết Bao Giờ Nguôi

Contact Us

 

 

Trước        Mục Lục       Tiếp

Chương Hai Mươi Chín
Những Giọt Lệ Ðau Thương

Ngày 18 tháng 7 năm 2000

Anh ngủ li bì suốt ngày. Anh không tỉnh dậy, thuốc an thần của cô bác sĩ trẻ đã làm cho anh ngủ mê man. Tôi không nghĩ là cô có ác ý gì cả. Như các bác sĩ khác đã nói là liều thuốc anh đã uống chỉ có hiệu lực trong khoảng thời gian 4, 5 tiếng đồng hồ mà thôi, sau đó bệnh nhân tỉnh dậy hoạt động bình thường. Tuy nhiên, vì hậu quả của 6 trận động kinh khủng khiếp, trong vòng 5 tiếng đồng hồ, cộng thêm các bướu trên óc anh đã phát triển không thể kiểm soát được nên anh bị chìm vào trạng thái mê man.

Tôi mua thức ăn sẵn sàng cho anh, nhưng anh vẫn ngủ. Tuy nhiên, mỗi lần tôi đi đâu và vừa trở lại phòng, anh làm một động tác cựa quậy cho tôi biết là anh biết tôi đến.

Chị Phúc nói:

- Phú ngủ suốt ngày hôm nay, nhưng khi Lan vừa vào phòng là Phú biết liền. Phú cho chúng ta biết là Phú biết Lan đến.

Mặc dù anh không tỉnh dậy, nhưng khối óc vẫn còn nhận thức được mọi việc chung quanh, có điều anh không thể mở mắt ra để nói chuyện với chúng tôi.

Khi chúng tôi nói những điều gì anh không thích, anh làm một động tác cho chúng tôi biết là anh không bằng lòng.

Tôi gọi anh:

- Anh ơi, anh dậy đi anh. Anh có nghe em nói đây không ? Rồi tôi nói chuyện thì thầm với anh.

Chị Phúc gọi:

- Phú ơi, Phú dậy đi Phú, chị Phúc đây Phú. Phú dậy ăn cơm nhé !

Anh vẫn ngủ đều. Hơi thở rất mệt nhọc và yếu dần...

Buổi tối hôm đó. Y tá đến tháo gỡ các ống trợ thở lớn cồng kềnh để thay bằng những ống nhỏ hơn như ngày còn ở carehouse. Họ gỡ tất cả những ống dây chằng chịt chung quanh anh. Tôi và chị Phúc vẫn còn nhẹ dạ cho rằng anh sẽ không bao giờ chết. Anh vẫn sống và sẽ hết bệnh. Sự thật rành rành trước mắt, ai cũng thấy, mà chỉ riêng có tôi và chị không thấy mà thôi. Chúng tôi từ chối sự thật vì chúng tôi thương anh quá nhiều. Làm sao chúng tôi có thể nghĩ rằng anh sẽ chết.

Không, anh sẽ sống, anh sẽ hết bệnh. Anh sẽ ngồi dậy sau giấc ngủ dài, mang lại đôi giầy và nói:

- Ngọc Lan ơi, anh hết bệnh rồi, thôi mình đi về nhà đi em !

Tôi mong chờ một phép lạ xảy ra. Anh sẽ sống và sẽ tiếp tục ca hát cho chúng ta nghe mãi mãi.

Suốt ngày anh vẫn ngủ, tuy nhiên anh có vẻ như biết hết những gì xảy ra chung quanh anh. Hơi thở anh càng ngày càng yếu. Anh thở từ buồng phổi, chứ không bằng ống trợ thở nữa vì người ta đã tháo tất cả dụng cụ từ người anh.

Buổi chiều sáu giờ tối, tự dưng người ta đến tắm rửa thay đồ cho anh. Ngày thường, chúng tôi phải yêu cầu rất nhiều lần trước khi người ta đến tắm cho anh. Vậy mà ngày hôm ấy, người ta bỗng dưng đem anh ra tắm và thay y phục thật sạch sẽ. Người ta đã thấy những gì rồi, mà không ai nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi, hai người đàn bà yêu quý nhất đời của anh, vẫn còn nghĩ rằng anh sẽ sống mãi với chúng tôi. Tội nghiệp cho hai người đàn bà đáng thương. Chúng tôi vẫn còn hy vọng...

Buổi tối, tôi hối chị Phúc đi về ngủ sớm, chị rất mệt mỏi vì đã thức suốt hai đêm liên tiếp. Chị chịu không nổi đêm thứ ba. Khoảng tám giờ tối, chị sửa soạn đi về, chị nói với người em yêu:

- Chị về nhé Phú, mai chị vào sớm với Phú nhé ! Tội nghiệp Phú quá Lan ơi. Cảm ơn Lan nhé !

Anh làm một cử động rất yếu ớt ra dấu là anh đang nghe chúng tôi.

Sau khi chị Phúc ra về. Còn mình anh và tôi. Tôi nói chuyện, thì thầm với anh rất nhiều. Tôi cầu nguyện cho anh. Tôi cầu khẩn mẹ Quán Thế Âm Bồ Tát mở lòng từ bi giúp anh và ban phước lành cho anh. Giúp anh vượt qua thử thách ghê gớm này. Tôi xin ơn trên cho anh mau được bình phục.

Về khuya hôm đó, tôi thấy sắc diện anh bắt đầu thay đổi. Da mặt anh từ hồng hào hôm trước, bây giờ bỗng đổi màu vàng vàng, rồi từ từ màu xanh, rồi tím. Tôi lo sợ, nhưng lòng rất bình thản. Lạ quá, một khi đã lo sợ, thì lòng làm sao mà bình thản cho được. Vậy mà tôi rất bình thản. Có lẽ thiên thần trong đêm ấy đã giúp tôi được bình tâm.

Không còn gì nghi ngờ nữa, anh sắp sửa ra đi, vậy mà tôi vẫn còn nhất định rằng anh sẽ ở lại với tôi mãi mãi.

Rất lạ, tôi không thể hiểu được tư tưởng của tôi lúc đó.

Tôi rất bình tĩnh dù là tôi lo sợ một cái gì đó. Ðến giờ phút này, tám tháng sau nhìn lại, tôi vẫn không thể hiểu được tư tưởng của tôi lúc đó ra làm sao. Có một đấng vô hình nào đó đã giúp và hướng dẫn tôi đêm hôm ấy.

Mười một giờ đêm, tôi nhập hai cái ghế xếp lại, ngồi ôm cái gối, nhắm mắt lại một chút để định tâm. Ðã ba ngày nay tôi thức trắng đêm. Không ngủ được một tiếng đồng hồ nào cả. Tôi chỉ cần nhắm mắt lại cho dù một tiếng đồng hồ thôi cũng đỡ lắm rồi. Mười hai giờ đúng, một cô y tá đi vào cho anh uống thuốc. Tôi chận cô lại và hỏi :

- Xin lỗi, cô cho chồng tôi uống thuốc gì vậy ?

- Thuốc giảm động kinh và thuốc an thần.

Tôi kêu lên:

- Thuốc an thần ! Các cô đã cho chồng tôi uống thuốc an thần từ đêm thứ hai, anh ấy ngủ luôn từ ngày đó đến nay. Vì thuốc an thần, mà chồng tôi bây giờ nằm đó, mê man, cô lại cho uống thêm là nghĩa làm sao ? Các cô muốn cho ông ấy ngủ li bì à ? Xin lỗi cô, bác sĩ Liao đã cho toa như vậy à ?

- Ðúng như vậy, tôi chỉ làm phận sự, tôi cho ông Phú uống thuốc theo toa của bác sĩ.

- Thưa cô, tôi không nghĩ như vậy. Xin cô nói lại với bác sĩ là tôi không bằng lòng ông ấy cho chồng tôi uống thuốc an thần nữa. (Tôi lắc đầu) Tôi không thể hiểu được....

Cô y tá lui ra, có lẽ cô gọi bác sĩ Liao...

Mười phút sau, cô và một cô khác trở lại. Hai cô cố thuyết phục tôi:

- Cô Lan, tại sao cô không muốn ông Phú uống thuốc an thần ?

- Vì thuốc này làm cho chồng tôi bị gần như hôn mê luôn từ ngày thứ hai đến giờ. Bây giờ cho anh ấy uống thêm tức là sẽ khiến cho ông ấy không bao giờ tỉnh dậy hết. Thuốc này có thể là tốt cho một số người nào thật sự cần nó để tìm sự yên nghỉ, nhưng chồng tôi đang bị bướu óc, thuốc này sẽ đánh cho anh ấy ngã luôn ( It will knock him down).

Cô y tá nhìn thẳng vào mắt tôi, van lơn:

- Cô Lan, xin cô hãy nghe lời chúng tôi nói, ông Phú bị bệnh quá nặng rồi, nếu ông ấy có sống, ông ấy sẽ rất khổ sở vì sẽ đau đớn rất nhiều, vì phổi và óc của ông ấy không còn tốt nữa. Tốt hơn hết là chúng ta hãy giúp ông ấy đi sớm để ông ấy không bị hành hạ khổ sở nữa. Cô Lan, cô hãy nghe lời chúng tôi, cô phải để ông Phú đi. You have to let him go. You have to let him go ! Ông ấy sẽ không thể nào ra đi được nếu cô không để cho ông ấy đi. You have to give him permission to leave or else, he cannot go.

Tôi nhìn hai bà trân trối. Hai người đàn bà nét mặt thật thanh tú, thật nhân từ, nói chuyện với tôi như hai người sứ giả. Hai bà đem thông điệp đến cho tôi.

- Cô Lan, nếu cô thương ông Phú, thì cô hãy để cho ông được thanh thản tâm hồn ra đi, xin cô đừng níu kéo và giữ ông ấy nữa. Cô nên suy nghĩ lại đi, ông ấy đang muốn ra đi mà đi không đành. Sự quyến luyến sẽ làm cho ông ấy vương vấn, không ra đi được đâu. Cô nên suy nghĩ lại, vì không còn thì giờ nữa.

Tôi hoảng hốt, chạy lại giường nhìn anh, tôi vòng tay tôi ngang người anh, tôi áp má tôi vào má anh, tôi nói với anh:

- Anh ơi, em phải làm gì hở anh. Anh cho em biết đi, anh muốn em làm gì, anh có cho phép hai người này làm những gì họ vừa nói không ? Anh ơi, anh có nghe em không ?

Anh cục cựa cho tôi biết là anh có nghe lời tôi.

Tôi quay lại nói với hai người y tá:

- Xin các bà cứ làm phận sự đi !

Hai bà mừng rỡ cám ơn rối rít và đi ra.

Còn lại mình tôi....

Nhìn anh nằm đó, nửa tỉnh nửa mê, tôi chợt thấy đau nhói trong tim. Rồi...một nỗi buồn tê tái xâm chiếm tâm hồn làm tôi không thể nào dấu đi giọt lệ đau thương. Hình hài của người đàn ông đang nằm kia là Sĩ Phú thật sao ? Anh bệnh nặng và sắp sửa xa lìa chúng ta sao ?

Sĩ Phú, người ca sĩ đã từng vang bóng một thời, tiếng hát trữ tình đã làm cho bao nhiêu trái tim thổn thức, giờ đây đang chiến đấu với tử thần để giành lại mạng sống mong manh. Cả một cuộc đời, anh đã đi tìm một hạnh phúc, dù thật đơn sơ...nhưng quá xa vời cho anh ....Những tai biến, những thăng trầm, những vất vả của cuộc đời đã có lần làm chùng bước anh đi. Ðã có lần anh muốn buông xuôi tất cả mặc cho định mệnh đẩy đưa.

Mãi đến cuối cuộc đời, vừa tìm thấy một tình yêu cao quý, anh chợt cảm nhận rằng, đời còn đẹp lắm, còn đáng sống lắm. Anh vui mừng đón nhận, anh nâng niu, tha thiết ôm vào lòng. Nhưng trớ trêu thay, đấy cũng chính là lúc mà anh khám phá ra mình đang mang cơn bệnh ngặt nghèo. Ngọc Lan ơi, anh yêu em vô cùng. Ước gì, anh được hết bệnh, anh sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn trong sáng, khỏe mạnh, và anh biết sẽ thật hạnh phúc vì anh đã có em .

Anh đã đón được chuyến xe cuối cùng trong cuộc đời, nhưng thay vì đưa anh vào hạnh phúc muôn màu của nhân thế, chiếc xe sắp sửa đưa anh về miền vĩnh cửu để muôn đời cho hậu thế tiếc thương.

Thôi, thế cũng sắp xong một kiếp người. Kiếp lưu đày anh đã trả xong. Nợ trần gian anh sắp dứt. Cánh cửa Thiên Ðường đang mở rộng chào đón anh....

Tôi nghẹn ngào, ôm choàng lấy anh và thì thào với anh trong nỗi đau buồn cùng cực của một con người:

- Anh ơi, thôi anh hãy ra đi. Anh hãy ra đi về miền có ánh sáng chan hòa của Thượng Ðế, của Chúa, của Phật A Di Ðà. Thế gian này có quá nhiều sự đau khổ cho anh, em không muốn anh bị đau đớn nữa. Em cho phép anh ra đi đó. Anh hãy đi đi anh. Em cầu mong Thượng Ðế sẽ đón anh về trên ấy, để anh đời đời vĩnh viễn sẽ được yên vui hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của Ngài. Anh ra đi cho vui nhé anh. Em yêu anh, em yêu anh vô cùng, vô tận. Từ nay anh nhớ về gặp em trong tư tưởng nhé anh ! Bố ơi, anh ơi ...

Tôi đau đớn gục đầu nhìn anh, anh từ từ hé mắt nhìn tôi, rồi từ từ nhắm mắt lại, thở hắt ra ba hơi thở cuối cùng trong đời.

Tất cả không gian rơi vào một sự yên lặng hoàn toàn.

Anh đã từ giã cõi đời.

Mặt anh đổi màu rất nhanh. Tôi sờ vào chân anh, người anh. Hơi nóng vẫn còn trong cơ thể dù cho sự sống đã chấm dứt.

Tôi quay lại nhìn trên tường, kim đồng hồ chỉ đúng 0 giờ 55 phút ngày 19-7-2000. Ngay lúc ấy, một người y tá khác bước vào, cô nói to lên:

- Ông ấy đã đi rồi, ông ấy đã đi rồi. Tôi thấy một Thiên Thần thật ngời sáng đến đưa ông Phú ra đi. Và ngay trong phòng này bây giờ, đang có một Thiên Thần nhỏ nhắn ở laị với cô để bảo vệ và vỗ về cô đó...

Hai người sứ giả khi nãy trở lại. Trong phòng lúc này có mặt 3 người, tôi và thân xác anh yêu dấu của tôi.

Họ nói không biết bao nhiêu lời an ủi tôi. Họ ôm tôi lại và chia buồn. Người đàn bà đã nhìn thấy Thiên Thần khi nãy giờ lên tiếng:

- Tôi thấy một Thiên Thần sáng rực đến đón ông Phú. Tôi cảm nhận được như vậy là do từ bề trên. Vì vậy cho nên tôi chạy vào thì mới biết chắc là ông đã ra đi. Bây giờ gian phòng này không còn Thiên Thần nữa, ông Phú đã ra đi rồi và người Thiên Thần nhỏ bên cô cũng đã ra đi. Nhưng khuya nay, khi cô trở về nhà, vị Thiên Thần này sẽ đưa cô về.

Tôi nhìn anh, tôi sờ tay vào người anh, hơi ấm vẫn còn, tôi cúi xuống hôn anh, tôi hôn tay anh. Bất giác, tôi khóc òa lên, tôi khóc tức tưởi, người tôi run lên bần bật và tôi khóc thét lên. Các cô y tá ôm tôi và họ cứ để cho tôi khóc cho đến nào tôi nín thì thôi. Từ lúc anh ra đi tôi vẫn tỉnh táo một cách lạ thường, bây giờ, bỗng nhiên tôi cảm thấy bơ vơ lạc lõng trên cõi đời này. Lúc anh còn sự sống, dù cho có bệnh nằm đó, tôi biết rằng anh vẫn còn bên tôi. Bây giờ, anh đang nằm kia, nhưng chỉ là một cái xác không hồn mà chút nữa đây sẽ trở thành lạnh giá. Tôi thật sự đã mất anh rồi, anh ơi, bố ơi, người yêu dấu ơi.....thôi rồi ! Anh yêu dấu ơi, giờ đã nghìn thu chia cách.

Tôi đau đớn gọi điện thoại cho chị Phúc hay, chị buồn bã không nói nên lời. Chị bị cú sốc nặng nề không biết phải nói gì. Tôi hỏi chị có muốn vào bệnh viện để nhìn mặt anh không, chị trả lời:

- Thôi Lan à, tôi không thể vào đêm nay. Lan đi về đi. Cảm ơn Lan rất nhiều.

Các cô y tá có vẻ thất vọng, vì các cô tin rằng chị sẽ vào thăm em chị lần cuối cùng. Tôi nói với họ:

- Chị của anh ấy buồn lắm. Tôi sợ bà ấy không chịu nổi khi vào đây. Thôi tốt hơn là bà ấy ở nhà vì mấy ngày nay bà ấy thức suốt đêm.

Tôi quay qua cảm ơn tất cả các cô y tá khác đã thương yêu săn sóc cho anh 9 ngày nay từ ngày anh nhập viện. Hai người y tá khuyên lơn tôi khi nãy, nói với tôi:

- Ông ấy đã giúp cô trả lời cho chúng tôi và giúp cho mọi chuyện được dễ dàng. Giờ thì cô không cần phải quyết định nữa và vì thế, cô sẽ không hối hận sau này. Chúng tôi cầu chúc cô sớm được bình an trong tâm hồn. Thượng Ðế sẽ ban phước lành và bội thưởng cho cô sau này.

Họ từ giã lui ra cho tôi đứng một mình với anh. Nét mặt anh thay đổi thật nhanh. Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ hãi, vụt chạy ra ngoài. Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào phòng anh. Tôi vừa khóc vừa nói lầm bầm trong miệng :

- Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt anh yêu dấu, anh Sĩ Phú ơi ... !!

Rồi tôi bật khóc, tôi nấc lên:

- Trời ơi, anh đã mất ? Anh đã ra đi, có thật không ? Trời ơi, người đang nằm nơi kia là Sĩ Phú đấy sao ? Trời ơi, anh Sĩ Phú, anh đã chết ? Em không thể tin được là anh đã chết. Trời ơi, em không ngờ, em không ngờ anh ra đi vội vã như vậy. ...anh ơi .. anh ơi...bố ơi...!!!

Tôi nói lầm bầm như một người điên. Một tay tôi xách hai cái ghế xếp, một tay tôi xách một bịch đồ thật nặng, tôi bước đi thật nhanh về phía cầu thang.

Cô y tá trông thấy Thiên Thần khi nãy chạy theo bảo tôi:

- Cô Lan, cô đi về à ? Tôi sẽ đưa cô về.

- Cảm ơn cô.

Cô y tá đi bên tôi, nói về cái chết, về cõi thiên đàng, vĩnh cửu. Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi biết cô dù là một người đàn bà Mỹ, nhưng theo một tông phái Thiền mười nấy năm nay. Cô được ơn trên cho phép cô cảm nhận được Thiên Thần đến rước linh hồn của con người khi vừa rời khỏi xác. Cô thấy một Thiên Thần sáng ngời đến đưa anh Sĩ Phú ra đi và cô cũng trông thấy một Thiên Thần khác nhỏ hơn, đã đến bên tôi để vỗ về tôi trong đêm nay.

Cô nói thao thao bất tuyệt với một sự tin tưởng tuyệt đối. Cô còn muốn nói chuyện với tôi thật lâu ở bãi đậu xe, nhưng có lẽ vì bị cú sốc rất mạnh, tôi quá mệt mỏi và người tôi bỗng nhiên run lên vì lạnh, tôi xin phép cô cho tôi đi về.

Cô ôm tôi và chúc lành cho tôi trong những ngày sắp đến.

Tôi rời bệnh viện UCI vào lúc 2 giờ 45 phút sáng ngày 19-7-2000 bỏ lại sau lưng, trên tầng lầu 4, một hình hài đang dần dần giá lạnh của người đàn ông mà tôi đã từng ôm ấp và yêu quý nhất trên đời.

Anh ơi, em vẫn không thể nào ngờ và tin rằng anh không còn trên cõi đời này nữa. Anh ơi, anh Sĩ Phú ơi...

Tôi lái xe như bay về nhà, bất chấp tai nạn.

Tôi đi xiêu vẹo như một người say về phòng tôi, đóng cửa lại. Tôi nằm vật vã như một như một con thú sắp chết.

Bây giờ tôi mới thật là cô đơn.

Tôi không biết ngày xưa anh cô đơn khủng khiếp như thế nào, nhưng giờ đây tôi có thể đo được sự cô đơn trống vắng đó của anh bằng nỗi cô đơn mãnh liệt trong tôi.

Anh bây giờ đã thật sự ra đi. Anh đã phủi sạch nợ trần và đang trên con đường về miền Vĩnh Cữu.

Thiên đường đang rộng mở để chào đón anh.

Em đau thương tiếc nuối ở lại để tiếp tục trả nợ đời.

Mất anh, là tôi mất tất cả. Một sự mất mát vĩ đại trong đời tôi. Một sự trống vắng hoang phế không thể tưởng đang xoay mòn trái tim tôi. Tôi thẫn thờ tê dại đi, trong nỗi đau tê tái của một cuộc đời đầy bất hạnh, gian truân.

       Người đi, một nửa hồn tôi mất
       Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ

       (Những Giọt Lệ - Hàn Mặc Tử)

Tôi biết linh hồn anh lúc đó đang theo tôi. Tôi biết anh đang nhìn tôi thương hại. Bây giờ anh chỉ sống bằng tư tưởng mà thôi. Anh ơi, em mừng là anh không còn đau đớn nữa... bây giờ anh bay nhẹ lên không, anh đã phủi sạch những đau khổ của thế gian này để thong dong đi về miền vĩnh cửu, anh ơi, anh ơi... Anh đi vui nhé, hãy quên đi thế gian này nhé anh !

       Thôi nhé , từ đây miền cực lạc
       Hồn anh theo với cảnh phiêu diêu
       Xác anh vùi lấp trong muôn kiếp
       Ðể lại cho người hận mến yêu...

       (Nghẹn Ngào - thơ tiền chiến Mai Ðình)

Tôi không khóc được nữa, người tôi như ngây như dại. Tôi chìm vào khoảng không trong đêm tối...Trong thinh không yên lặng của đêm dài, tôi lặng lẽ đưa tay quờ quạng...cố tìm hình bóng một người...

Năm giờ sáng, tôi ôm cái gối của anh ngủ vùi trong đau khổ...

Trước        Mục Lục       Tiếp