Trước Mục Lục Tiếp
Kiếp nào có yêu nhau..
thì xin hẹn đến mai sau…*
Chàng đã ở rất gần với chúng ta. Nhưng lại rất xa xôi, vì chàng đã khép kín cuộc đời quá lâu. Con đường từ nhà của chúng ta đến nhà chàng quá xa xôi dịu vợi. Và chúng ta đã lạc mất chàng trong bao năm qua…
....Cuối cùng, nàng may mắn, theo dấu chân tiền kiếp, đã gặp chàng. Khi nàng tìm đến nơi, chàng ra mở cửa, dang tay ra rộng mở cho nàng. Chàng mời nàng vào, nói rằng chàng đã chờ đợi nàng từ bao kiếp trước…
Bốn mắt ngỡ ngàng nhìn nhau, tưởng chừng như đã yêu nhau từ kiếp nào.
Rồi tình yêu đã đến...
Nàng đã đem đến cho chàng biết bao cánh hoa Ngọc Lan nồng thắm nhất trên đời.
Nhưng khi tình vừa nồng nàn nhất, thì thiên đình réo gọi…chàng đành khoác áo ra đi… vĩnh viễn, bỏ lại đằng sau những cành Ngọc Lan bắt đầu ủ rũ và mãi mãi cho đến trọn đời, biết bao giờ nàng nguôi.
Có chăng, chỉ còn tìm lại nhau trong giấc mơ..…
Tâm bút của Ngọc Lan
* Kiếp Nào Có Yêu Nhau, Phạm Duy
Trước Mục Lục Tiếp
|