Trước Mục Lục Tiếp
Lời Người Ở Lại
Buổi chiều, trở về căn nhà trống vắng, thật trống vắng, tôi chợt cảm nhận ra rằng, cô đơn, từ đây sẽ là một chuỗi cô đơn, cho đến trọn đời. Nỗi đau vì thương nhớ chợt dấy lên, đau đớn vô cùng, nó gậm nhấm vào da, vào thịt, vào tim đến độ rướm máu..
Cái thương nhớ anh dâng lên dạt dào và òa vỡ trong tim tôi. Bờ môi tôi mặn đắng vì những giọt nước mắt đang theo nhau lặng lẽ rơi.
“ Anh ơi, anh đâu rồi”… “ Bố ơi, Bố đâu rồi” ...
Không còn tiếng hỏi vọng ra đầy yêu thương và vui mừng của anh nữa:
- Ngọc Lan ơi, em mới về đấy hả ?
Còn đâu mùi thức ăn thoang thoảng từ bếp ?
Còn đâu tiếng lục cục của cây nạng gỗ anh đi ?
Hai năm tình lận đận của một nhà thơ nổi tiếng nào có nghĩa gì nếu so với cả một cuộc đời lận đận của anh và của tôi… Tưởng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻ những hạnh phúc cũng như khổ đau, để dìu nhau đi đến hết cuộc đời này, nhưng nào ngờ tạo hóa quá khắt khe, đã chia cách chúng tôi, đúng vào lúc chúng tôi vừa tìm được nhau…
Hai mươi lăm năm trôi giạt nơi xứ người, qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời, anh đã kiệt sức nên ngã quỵ giữa giòng đời nghiệt ngã, giờ phút cuối của cuộc đời, trong cơn đau xơ xác, trong tay anh chỉ còn lại một chút kỷ niệm tâm tình gói ghém cho người mình yêu.
Nếu những tâm tình của anh không được tôi viết lên ở đây, một ngày nào đó, khi tôi lặng lẽ qua đời, tôi sẽ âm thầm đem theo với tôi, thì sẽ chẳng còn một ai biết đến một Sĩ Phú đã từng sống, đã từng yêu và được yêu.
Vì, dù sao đi nữa, anh cũng là một tiếng hát lớn của nền âm nhạc Việt Nam, anh đã là một hiện tượng. Giáo Sư Hoàng Như Mai đã nói, “ từ khi có tiếng hát Sĩ Phú nền âm nhạc Việt Nam bắt đầu khởi sắc, và đó là một sự thay đổi tự hào cho nền âm nhạc Việt Nam”.
Từ giọng hát thiên phú và quý phái của anh, nhạc tình muôn thuở bỗng dưng như ngọn đuốc được đốt sáng ngời và sáng mãi cho đến muôn đời sau, và đây là một sự thay đổi lớn, một khúc quanh quan trọng cho nền âm nhạc Việt Nam.
Từ thuở nhỏ, ai ai trong chúng ta cũng đều được nghe lời ru của mẹ, nhưng khi trưởng thành nghe được giọng ca của Sĩ Phú chúng ta như nghe lời ru của cuộc đời. Những lời ca ngọt ngào như ru sâu vào đáy tâm khảm của mọi người. Những lời hát mượt mà, tình tự của Sĩ Phú đã làm cho ngôn ngữ Việt Nam thêm dồi dào, thêm ý nghĩa. Tiếng ca của Sĩ Phú đã làm cho đời sống chúng ta thăng hoa hơn, đậm đà hơn, tình tứ hơn...
Giọng hát ấy và tình yêu muôn thuở là một.
Suốt cuộc đời, với tiếng hát nồng nàn, anh đã là một sứ giả của tình yêu chuyên chở nhạc tình đến với từng thính giả, từng người yêu, từng trái tim, từng sự rung động...Chính anh, tự anh đã là một người yêu, nên con thuyền đong đầy những tình khúc của anh mới chan chứa những yêu thương rung động, vừa dịu dàng vừa nồng ấm như gió xuân thổi mơn man trên khóm than hồng. Chính anh, tự anh đã là một người đi tìm kỷ niệm, những kỷ niệm thân yêu mà chúng ta đã một lần trong đời ôm ấp và một lần đánh mất. Anh trao trả về lại cho chúng ta những yêu thương tình tự như suối nguồn, qua tiếng hát đầm ấm thiết tha muôn thuở của anh, gửi gấm trên những dòng nhạc lãng mạn của tình yêu.
Tâm tình ư ? Anh có rất nhiều, khổ đau hay hạnh phúc ư ? Anh cũng không thiếu. Tôi rất may mắn được anh giao phó hết cả cuộc đời còn lại của anh cho tôi, để, cuối cuộc đời ấy, anh mong một bàn tay thiên thần nâng hứng anh để dìu anh qua những khổ đau của trần thế...
Em xin cảm ơn anh, xin cảm ơn những ngày tháng tuyệt vời có anh, cho dù anh đã vĩnh viễn ra đi, nhưng anh đã cố gắng để lại cho đời một chút gì để nhớ, để thương.
Anh đã ra đi, nhưng tiếng hát thiên thần đầm ấm, ru lòng người của anh vẫn còn rất gần với chúng ta.
Cho dù thể xác có cách xa, nhưng những rung động từ tiếng hát của tình yêu, của một thuở ta còn có nhau, của những ngày thơ mộng cũ, của những yêu thương khắc khoải, những xôn xao đợi chờ, những quấn quít mân mê, những tiếc nuối, những bẻ bàng, những chia ly, những khổ đau và hạnh phúc vẫn còn mãi mãi trong lòng của chúng ta. Chúng ta không thể nào quên anh được, vì chúng ta không thể nào quên đi phân nửa cuộc đời của chúng ta với những quá khứ và kỷ niệm đã được anh tạo ra và được vun xén bằng những lời ca thắm thiết ân tình của anh.
Anh vẫn sống và sống mãi trong tim của chúng ta.
Anh vẫn sống, và sống mãi trong tim của tôi vì anh đã là một nửa hồn tôi.
Ngọc Lan
28 Tháng 8 - 2000
Trước Mục Lục Tiếp
|